Câu chuyện về trầm tĩnh, suy nghĩ, phán đoán, thành công
Trước đây có một người chủ trang trại khi đến tuần tra kho thóc, đã lỡ tay đánh rơi chiếc đồng hồ quý giá. Bởi tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thấy, nên quyết định treo tiền hưởng, yêu cầu đám trẻ con ở trang trại ra sức tìm kiếp giúp; ai có thể tìm được đồng hồ, sẽ nhận được 500 đô-la tiền thưởng.
Lũ trẻ thấy khoản tiền thưởng lớn như vậy đã không ngừng cố gắng tìm kiếm, khổ nỗi trong kho khắp nơi đều là hạt ngũ cốc và rơm rạ được chất thành đống. Mọi người bận đến hoa cả mắt chóng cả mặt mà đến khi mặt trời xuống núi vẫn chưa có kết quả gì, rốt cuộc ai nấy cũng lần lượt từ bỏ.
Chỉ có cậu nhóc, con một gia đình nghèo khổ, bởi khoản tiền thưởng lớn đó, vẫn không nản lòng tiếp tục tìm kiếm. Khi trời đã tối đen, mọi người rời đi, tiếng người náo nhiệt đều đã trở nên yên ắng, đột nhiên cậu nghe thấy một âm thanh lạ lẫm.
Âm thanh đó không ngừng vang lên “tích tắc, tích tắc”, cậu bé ngay lập tức dừng lại, kho thóc càng trở nên yên tĩnh, tiếng tích tắc cũng vang lên rõ ràng hơn. Cậu bé lần theo âm thanh phát ra, cuối cùng đã tìm thấy chiếc đồng hồ đắt tiền trong kho thóc tối như mực đó.
“Ngồi im chẳng làm gì, xuân đến cỏ tự xanh”.
Chỉ có để cho dòng nước đang trôi trở nên yên ả, ánh mặt trời và ánh sáng từ vầng trăng mới có thể giúp soi bóng 2 vầng hào quang xuống dòng nước xanh trong kia.
Khi người ta trầm tĩnh xuống, mới có thể nhìn ra được hết thảy những thứ đang nhiễu loạn và có được suy nghĩ rõ ràng. Còn như giấu kín tình cảm chân thật, sẽ ảnh hướng đến phán đoán của trí huệ, và ngăn cản bản thân tìm được câu trả lời cho vấn đề sở tại.
Hãy giữ lại một khoảng không tĩnh lặng có thể đọng lại ước mơ trong nội tâm của mình.
Theo tinhhoa