Được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại

Đạo lý của thế gian là “Hữu đắc tất hữu thất”, tức có được ắt có mất. Vậy nên “được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại…” chính là một cảnh giới ung dung tự tại đáng có của con người.


Trong dòng đời mưu sinh, con người ta ngàn năm trôi nổi trên thế gian này, chẳng qua cũng chỉ như một vở kịch lớn. Ngoảnh đầu nhìn lại bỗng thấy thành hay bại cũng chỉ là hư vô. Công danh lợi lộc của một đời người trên thế gian chớp mắt cũng thành quá khứ dần tan biến như khói mây, một khi đã qua đi là không quay trở lại.
 
Lợi ích vật chất của con người trên nhân thế rồi cũng qua đi như mây khói, giành được cũng không cần phải đáng để vui mừng, cũng không cần để phải dương dương tự đắc, mất cũng không cần phải quá bi ai, sầu khổ, để rồi suy nhược chán nản, hao tâm hoại khí.
 
Con người cứ mãi không chịu buông bỏ truy cầu, những thứ đó đều chỉ là vật ngoại thân; mục tiêu cứ khổ công theo đuổi ấy cũng lại không phải là nguồn dinh dưỡng tinh thần tất yếu cho sinh mệnh. Vận may không thể mãi cứ từ trên trời chiếu xuống mỗi người, ngược lại các dạng các loại khổ nạn thì thời thường trực bủa vây.
 
Chỉ cần là tâm thái “được mà đạm nhiên, mất mà an nhiên” để đối diện với mọi khó khăn, thì nụ cười sẽ thường trực nở trên môi trong những hành trình muôn vạn lối của cuộc đời.

Sưu tầm

Bài khác

Bài viết mới