Một bàn tay che khuất bầu trời

Rất nhiều người có cùng một thái độ than vãn trước những trở ngại hay điều không may xảy ra trong cuộc sống, họ cùng một quan điểm an phận rằng: Sao số mình khổ đến thế?. Tuy nhiên, nếu là người khôn ngoan, bạn hoàn toàn có thể tỉnh táo bước ra khỏi vùng tối bằng một cách rất đơn giản là buông bỏ những cố chấp và bao dung với mọi sự, đó chính là giác ngộ quan trọng để tìm lại bầu trời trong xanh vốn dĩ dành cho bạn.


Có một vị đệ tử nọ một khoảng thời gian cảm thấy cuộc sống sao mà thống khổ, thậm chí phiền não. Vị thiền sư dẫn người đệ tử đến một mảnh đất rộng mênh mông bốn bề không gian khoáng đãng, rồi hỏi: “Con hãy ngước nhìn lên phía trên đầu con, con nhìn thấy gì nào?”.
 
Đệ tử đáp: “Con thấy được bầu trời”.
 
Vị thiền sư lại nói: “Bầu trời rất rộng lớn phải không? Nhưng ta lại có thể dùng một bàn tay che khuất được cả bầu trời đấy!”
 
Đệ tử cảm thấy thật khó tin. Khi này, vị thiền sư dùng một bàn tay và che kín lên hai mắt của đệ tử, rồi hỏi: “Bây giờ con còn trông thấy bầu trời nữa không?”
 
Vị thiền sư nói tiếp: “Trong cuộc sống, một chút thống khổ, một chút phiền não, một chút trở ngại cũng giống như bàn tay này. Nhìn bàn tay thì thấy quả nhiên nó rất nhỏ, nhưng nếu không bỏ nó xuống, luôn cứ kéo nó lại gần tầm mắt, gác nó ở trong đầu và trong tâm tưởng, chính là sẽ giống như cái bàn tay này vậy, che khuất hết cả bầu trời trong xanh và quang đãng trong ta. Như vậy, chúng ta sẽ bỏ lỡ mất ánh thái dương của cuộc đời, bỏ lỡ những áng mây ngũ sắc rực rỡ mỹ lệ”.
 
Người đệ tử cuối cùng đã hiểu rõ căn nguyên gốc rễ nỗi thống khổ của mình.
 

Cảm ngộ: Đau khổ hay vui vẻ đều là do tự mình lựa chọn.
 

Sưu tầm

Bài khác

Bài viết mới