Quyết định hành động theo lương tâm để không bao giờ phải hối hận

Đây là một câu chuyện cảm động về kể về một tình thế éo le, bắt buộc phải có sự lựa chọn để cứu giúp người. Và trong khi thật khó khăn để nhanh chóng đưa ra chọn lựa, họ đã quyết định hành động “không làm trái với lương tâm mình” và đặt niềm tin hoàn toàn vào Thượng đế …

Ở một thị trấn nhỏ xa xôi và hẻo lánh của thành phố Đông Luân Đôn – Nam Phi, có một đôi vợ chồng. Người chồng tên là George, người vợ tên là Helen. Anh George làm việc tại một nông trường ở phía Bắc thành phố. Hàng ngày anh đều đi sớm về muộn, còn Helen thì đang mang thai nên phải ở nhà an dưỡng.
 
Như thường lệ hôm nay George lái chiếc xe jeep ra khỏi nhà, nông trường cách nhà tới hơn 50 km, trên đường đến nông trường anh phải đi qua một đoạn đường núi rất dài. Đoạn đường núi này gập ghềnh và khó đi, hơn nữa xung quanh còn hoang vu, không có người dân ở. Khi George lái xe đến đoạn đường núi và từ từ cho xe chạy chậm lại thì đột nhiên điện thoại trong túi quần reo lên.
 
“George … anh nhanh về nhà đi, em đau bụng quá rồi, con của chúng ta có khả năng sinh non rồi …”.
 
Nghe vợ nói, George lập tức trở nên lúng túng, nhà của họ ở nơi vắng vẻ, ngay cả hàng xóm cũng không có một ai, lại cách xa bệnh viện, phải làm sao đây?
 
Lần trước Helen đã đến bệnh viện làm qua các kiểm tra, bác sĩ đã phỏng đoán Helen có thể sinh non hoặc khó sinh, không ngờ lại cách ngày sinh những hơn một tháng như vậy. Phỏng đoán của bác sĩ đã đúng, George biết rõ nếu không kịp đưa vợ đến bệnh viện thì sẽ khó mà giữ được.
 
“Em yêu, đừng lo lắng, anh sẽ lập tức quay trở về”, thời gian chính là mạng sống, George ném điện thoại vào xe và lập tức lái xe quay trở về.
 
Lúc này, đột nhiên có người ở phía sau hét to đuổi theo, rồi lại chạy nhào lên phía đầu xe, là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông với vẻ mặt thất thần cầu xin: “Anh bạn, tôi cầu xin anh, hãy cứu con trai tôi với!”.
 
Hóa ra người đàn ông này là Anthony, hôm nay thời tiết nắng ráo, anh ấy đã đưa vợ và con trai ra ngoại thành dạo chơi. Không ngờ, bất hạnh từ trên trời rơi xuống, xe của Anthony bị đứt phanh và lăn từ trên núi xuống khe núi. Cậu con trai 9 tuổi của Anthony không thắt dây an toàn, giờ phút này sống hay chết còn chưa rõ, vợ Anthony chỉ bị chút trầy xước.
 
George biết rõ, từ đây còn cách thị trấn hơn 20 km nữa, nếu giờ anh về nhà chở vợ đi bệnh viện thị trấn rồi mới quay lại giúp người đàn ông này thì sẽ mất rất nhiều thời gian đi lại. George lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu giúp đỡ Anthony, thì vợ anh sẽ bị nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu trở về nhà đưa vợ đi viện trước thì con trai của Anthony có thể bị chết vì mất máu trong thời gian quá dài.
 
Ngay lúc George còn đang lưỡng lự, thì Anthony với hai đầu gối mềm nhũn mà quỳ trước xe cầu xin.
 
George thật sự cũng muốn nói cho Anthony biết rằng vợ mình cũng đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng rồi George đã bước xuống xe, một tay kéo Anthony và nói: “Con trai của anh ở chỗ nào?”
 
Anthony lập tức đưa George đến một chỗ phía trước cách đó không xa, từ trên rìa đường núi nhìn xuống, quả nhiên có một chiếc xe nằm lật dưới khe núi, một bé trai đang nằm trên mặt đất. Hai người họ đi xuống, George cúi người xuống nhìn qua, toàn thân bé trai đẫm máu, sắc mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều, hơn nữa trên người và trên đùi có nhiều chỗ bị trọng thương vẫn đang không ngừng chảy máu. George chỉ nhìn liếc qua đã không dám nhìn nữa.
 
Anthony khóc nức nở nói với George: “Mặc dù đã gọi cấp cứu, nhưng xe cứu thương đến thì cũng mất một nửa thời gian đường đi, đến khi đó chỉ sợ con trai tôi không thể cứu được nữa rồi!”. Sau khi tai nạn xảy ra, hai vợ chồng Anthony chia nhau đi tìm kiếm, Anthony ở trên sườn núi còn vợ anh đã đi tìm thôn làng xung quanh để tìm xe cứu giúp.
 
George nghe xong, thầm kêu không ổn, anh biết rõ từ đây còn phải đi ngang qua một ngọn núi, nơi gần nhất chính là nhà của anh, ngoài họ ra cũng không có ai là hàng xóm quanh đây cả, chỉ anh là có xe.
 
“Mau bế con anh lên xe”, George nói to, trải qua một hồi đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng anh ta cũng làm theo lựa chọn khó khăn này: Cứu con của Anthony trước. Anthony vội vàng bế con trai và George nhanh chóng khởi động xe tiến thẳng tới bệnh viện.
 
George vừa lái xe, một tay cầm điện thoại, không ngừng gọi điện thoại về nhà, hy vọng có thể thông qua điện thoại mà động viên Helen cố sức chịu đựng. Ngay cuộc gọi đầu tiên, Helen đã bắt máy, tiếng rên rỉ đau đớn thống thiết của vợ như đâm vào tim George: “Anh đang ở đâu?”
 
George cố nén nước mắt nói: “Em yêu, thực sự xin lỗi, em hãy cố sức chịu đựng thêm một lát nữa”.
 
Sau đó khoảng 10 phút, George lại gọi cuộc điện thứ 2, giọng nói của Helen đã hoàn toàn yếu ớt rồi, George cố nén nước mắt, không ngừng nói qua điện thoại: “Em yêu, thứ lỗi cho anh, anh không thể thấy chết mà không cứu được, cầu xin Thượng đế phù hộ …”.
 
Nhờ được đưa đến viện kịp thời nên tính mạng con trai của Anthony được bảo toàn. Lúc này George mới có được chút trấn an, nhưng rất lo lắng về vợ. Lần thứ 3 anh gọi điện về nhà, nhưng lần này không có ai nghe điện, nước mắt George trào ra, trong lòng biết rõ rằng không có người nghe tức là rất có thể Helen đã gặp chuyện không mong muốn rồi.
 
George như phát điên mà lao về nhà, Anthony cũng cố ý leo lên xe, George lao xe nhanh như chớp, vừa đến cổng nhà, hai người họ đột nhiên nghe thấy tiếng oa oa của trẻ con khóc.
 
George vội vã đi vào trước, chứng kiến một cảnh tượng như một bức tranh ngay trước mặt: vợ của anh, Helen đang bình an ngủ trên giường, trên người đắp chăn, đầu giường là một bé sơ sinh đáng yêu đã được quấn tã lót, bên cạnh giường là một người phụ nữ với vẻ mặt mệt mỏi đang nhẹ nhàng vỗ về đứa bé.
 
George vừa mừng vừa sợ, lúc này Anthony cũng theo vào nhà, ôm chầm lấy người phụ nữ kia, xúc động mà nói với cô ấy: “ Em à, chúng ta phải cảm tạ sự giúp đỡ của George, con trai của chúng ta đã được cứu rồi!”.
 
Anthony nói lại đầu đuôi việc con trai được cứu như thế nào cho vợ nghe.
 
Hóa ra người phụ nữ kia chính là vợ của Anthony, Mary, một bác sỹ khoa sản. Sau khi xảy ra tai nạn, cô đi tới đây để tìm xe cứu giúp. Vừa lúc đến cổng nhà George, nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của Helen, liền đi vào xem một chút, phát hiện thai nhi trong bụng Helen không xuôi, lại là sinh non, nếu không tiến hành hộ sinh một cách chuyên nghiệp và cẩn thận, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
 
“Thực sự xin lỗi George”, Mary có chút áy náy nói: “Lúc đó tôi rất khó khăn lựa chọn, không biết là cứu Helen trước hay là tiếp tục tìm xe để cứu con trai mình, cũng may cuối cùng tôi đã không chọn sai”.
 
George nước mắt trào ra, mặt đỏ lên: “Tôi mới phải nói lời xin lỗi, lúc Anthony cầu xin tôi giúp đỡ, tôi cũng đã rất lưỡng lự”.
 
“Nhưng cuối cùng chúng ta cũng đều không làm trái với lương tâm”, Anthony nói.
 
George cúi người nhìn Helen đã ngủ say, lại nhìn đứa con đáng yêu đã nằm ngoan ngoãn trong lớp tã lót, cảm động mà nước mắt lưng tròng.
 

Sưu tầm

Bài khác

Bài viết mới