Sẽ ra sao nếu bạn trở nên khác biệt với mọi người

Đừng bao giờ gạt bỏ một ai đó chỉ vì màu da, sự khác biệt giới tính, khiếm khuyết cơ thể, bởi không ai muốn mình trở thành một cá thể cô độc giữa triệu triệu cá thể giống nhau.

“Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó.”
 
Đó là trích đoạn trong một cuốn sách thiếu nhi làm rung động những trái tim mỏng manh trên cả thế giới mang tên “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”. Trong thời đại ngày nay, mỗi người đang dần trở nên vô cảm, đôi khi họ dửng dưng trước mọi thứ. Mỗi sáng thức dậy, tràn ngập những tin xã hội khiến niềm tin bào mòn dần theo năm tháng. Chúng ta nói chuyện với nhau qua màn hình cảm ứng, những đứa con dần thu mình trong những trò game ảo, đôi khi quên cách giao tiếp với bố mẹ. Và trước những áp lực cuộc sống, giữa bộn bề lo toan gạo tiền, chồng con, bạn đánh mất đi sự đồng cảm. Thậm chí có người tin rằng, mọi thứ đều được mã hóa bằng tiền, và dần dần, tất cả chỉ còn là những toan tính thiệt hơn.
 
Nhưng, tôi không tin điều đó. 
 
Tại Malatya, Thổ Nhĩ Kỳ, có một người đàn ông tâm thần tên Mersedes Kadir. Ông luôn nghĩ cây gậy của mình là một chiếc xe thực thụ. Ông trang trí nó với một logo của hãng xe nổi tiếng, kính chiếu hậu, động cơ, biển số. Hằng ngày, ông Kadir “lái” "chiếc xe" thân yêu của mình dạo quanh phố phường như bao người khác, gặp đèn đỏ thì dừng, đèn xanh thì đi tiếp. Ông còn có hẳn một bằng lái xe... giả. Thỉnh thoảng, ông Kadir cũng mang “chiếc xe” yêu quí vào nơi bảo trì để sửa chữa và được các nhân viên ở đây vui vẻ tiếp nhận. Người ta giả vờ thay kính chiếu hậu cho ông hoặc gắn xích vào bánh xe để đi khi trời đổ tuyết dày. Rắc rối duy nhất mà ông Kadir gặp phải với cây gậy của mình là đôi lúc, ông cũng bị cảnh sát giao thông phạt vì… đi quá tốc độ hay đậu xe sai nơi quy định.
 
Không ít người cho rằng người dân và cảnh sát ở Malatya đang cùng nhau lôi ông Kadir ra làm một trò cười. Nhưng thật ra, nó giúp ông một cách thiết thực hơn những quỹ cứu trợ từ thiện. Mọi người dân tại Malatya đều chấp nhận ông. Họ không nhìn ông bằng con mắt thương hại hay xem thường. Họ công nhận ông là một hạt nhân trong một tổng thể gắn bó. Và chính điều đó khiến người đàn ông tâm thần cảm thấy mình thật sự sống và được tôn trọng.
 
Một câu chuyện khác tại Anh, một cặp vợ chồng đã tự xăm lên mình một vết bớt màu đỏ trên đùi trái khi người con gái của mình luôn mặc cảm tự ti trước sự khác biệt rằng cô bé có một vết chàm trên cơ thể mình. Trong mắt nhiều người, đó là một hành động kì quặc, nhưng bố cô bé trả lời: "Tôi luôn muốn con mình được hạnh phúc. Muốn đạt được điều đó, con phải biết yêu bản thân mình. Dẫu xấu xí, thô kệch, đôi khi khác biệt hoàn toàn với người xung quanh, con gái tôi cũng phải hiểu nó xứng đáng được tôn trọng và yêu thương. Nó không bao giờ cô đơn một mình". 
 
Chấp nhận một bản thể khác thật sự rất khó khăn. Bạn sợ hãi trước một người đồng tính với bộ đồ sặc sỡ màu sắc và khuyên con mình hãy tránh xa họ ra. Bạn lo âu khi đứng trước một con người mắc bệnh HIV khi đi ngang qua họ. Trên tờ báo hay những trang mạng, bạn luôn tìm kiếm những tin cướp - giết đang ngày càng có xu hướng gia tăng gây tiêu cực đến người đọc. Nhưng nếu nhìn một hướng khác, cuộc sống vẫn luôn còn những điều tốt đẹp. Đừng bao giờ gạt bỏ một ai đó chỉ vì màu da, sự khác biệt giới tính, khiếm khuyết cơ thể, bởi không ai muốn mình trở thành một cá thể cô độc giữa triệu triệu cá thể giống nhau. Hãy cho nhau một cơ hội để xích gần lại.
 
Vậy, nếu bạn là khác biệt so với số đông còn lại?

Sưu tầm

Bài khác

Bài viết mới