Tại sao chúng ta lại phải biết cho đi?
Hãy “quên” khi “cho” để được an nhiên, vui vẻ. Đó là sự hào sảng mà người đẳng cấp mới có.
Nguồn gốc phiền não: Triết lý về nước và chiếc chén
Nếu ví như cuộc sống là nước, thì công việc, tiền tài, địa vị chính là chiếc chén đựng. Nếu cứ hoài phí tâm tư ở cái chén thì mọi người sao còn có thể có tâm tư để ý đến vị ngọt đắng của nước nữa, đây chẳng phải tự mình tìm phiền não hay sao?
Thuận theo tự nhiên mới là cảnh giới cao nhất của trí tuệ
Đời người tựa như nước chảy mây trôi, những thứ đã qua đi giống như nước đổ khó hốt, cái chúng ta có chỉ là hiện tại. Thế nên, đừng ôm giữ quá khứ, đừng theo đuổi tương lai, hết thảy hãy cứ để tự nhiên, sống vì giây phút hiện tại.
Được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại
Đạo lý của thế gian là “Hữu đắc tất hữu thất”, tức có được ắt có mất. Vậy nên “được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại…” chính là một cảnh giới ung dung tự tại đáng có của con người.